Dân đi bụi là một bọn sống vô ích với cộng đồng phải không-du lich campuchia
Một số người, già ở tuổi về hưu cũng có, trẻ như sinh viên cấp ba, đại học cũng có, hoặc bằng tuổi của tôi cũng có, thậm chí có cả những bạn đã từng vác ba lô đi du lich campichia rong vài chuyến, thắc mắc và hỏi: “Tôi và cái bọn đi bụi dài hạn như tôi sống như thế có ích cho cộng đồng hay không? Chỉ đi rong chơi mà không làm việc thì làm sao gọi là sống có ích? Nếu ai cũng đi như thế thì còn ai làm việc? Tóm lại xã hội mà toàn một bọn đi bụi thì xã hội ấy không vận hành được rồi.
Tóm lại, quá nhiều người nghĩ việc chúng tôi lang thang không mục đích như vậy là chả có ích gì cho ai cả ngoại trừ cho chính bản thân chúng tôi – đó là thỏa mãn niềm đam mê của chỉ riêng chúng tôi.
Khi đọc đến đây, đảm bảo có bạn cười khà khà thầm nghĩ: đúng y cái mình “théc méc” lâu nay mà không dám hỏi (vì sợ bị “chửi”!)
Để trả lời câu hỏi của các bạn thì cho phép tôi hỏi các bạn vài câu hỏi nhé!!!!
Thứ nhất, thường khi đi du lịch đến một điểm nào đó, các bạn có thói quen vào mạng trang lục thông tin không? Hoặc khi muốn biết điều gì đó, các bạn chỉ cần ngồi nhà mà bấm bấm nhấp nhấp chuột phải không?
Thứ hai, thông tin các bạn thường đọc có phải là những chỉ dẫn từ blog hoặc những trang web miễn phí không??
Thứ ba, những trang web này là miễn phí, vậy người viết chắc chắn không có thu nhập từ nó, vậy tại sao họ vẫn viết bài, miệt mài cặm cụi cung cấp thông tin cho các bạn vậy?
Thứ tư, những người cung cấp thông tin miễn phí cho các bạn chắc là cái bọn “ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng” phải không? Ai lại bỏ công sức mà làm việc miễn phí thế nhỉ???
Nếu không có người bỏ công mà ngồi cung cấp miễn phí thì chắc thông tin mà các bạn đọc được là từ trên trời rớt xuống chắc??
Tôi thấy lạ một điều là bây giờ có quá nhiều người vô tâm đến……… nhẫn tâm, chỉ biết hưởng mà không biết trân trọng người đã tạo ra cái cho mình hưởng. Nhưng càng lạ hơn là những người tạo ra cái miễn phí cho người khác hưởng dù không được trân trọng nhưng họ vẫn làm mà chả thèm chấp cái bọn vô tâm kia tí nào? Vì sao? Tôi biết câu trả lời nhưng không nói ra mà để dành cho các bạn tự trả lời.
Tôi là một người hưởng khá nhiều thông tin miễn phí từ các trang web và blog để thực hiện chuyến đi của mình và tôi luôn cảm thấy mình mắc nợ những con người “ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng” ấy. Có một điều vẫn làm tôi luôn băn khoăn là tôi lấy khá nhiều thông tin từ các trang tiếng Anh nhưng tôi chỉ cung cấp thông tin trên blog của mình bằng tiếng Việt. Vậy xem ra món nợ với bạn bè quốc tế, những người cung cấp thông tin miễn phí cho tôi là không biết bao giờ mới trả được đây???
Có khi nào vào một lúc đẹp trời nào đó bạn nghĩ mình đang nợ những người cung cấp thông tin miễn phí cho mình chưa vậy các bạn?????
Do đây là nói về vấn đề du lịch nên tôi chỉ ví dụ những gì liên quan đến du lịch chứ thực ra tôi còn biết có người bỏ hàng tháng hàng tháng nghiên cứu một chương trình hay một cái gì đó rồi sau đó tung lên mạng cho mọi người sử dụng miễn phí. Có người giải thích lý do mình làm thế một cách “ngây ngô” là: tại ghét cái bọn thương mại tính tiền cắt cổ người sử dụng.
Tôi rất trân trọng những người như thế. Họ mới đúng là thần tượng của tôi.
Để không trở thành những người vô tâm đến nhẫn tâm thì các bạn chỉ cần thực hiện hai điều thôi. Thứ nhất, hãy trân trọng công sức của người khác. Thứ hai, sau khi nhận thì hãy tạo ra để người khác cũng được nhận từ bạn. Cuộc sống thì phải có nhận rồi cho, cho rồi nhận thì mới được gọi là có ý nghĩa các bạn nhỉ???
Bây giờ quay lại vấn đề của bọn đi bụi. Chốn giang hồ có nhiều loại người.
Có người đi để thỏa mãn đam mê.
Có người đi để mở rộng tầm nhìn theo kiểu “đi cho biết đó biết đây, ở nhà với mẹ biết ngày nào khôn.”
Có người đi để làm việc tình nguyện. Họ làm việc miễn phí để vừa học hỏi, vừa tiếp cận vừa thỏa mãn đam mê. Chưa chắc những bạn đang miệt mài làm việc nuôi sống bản thân và gia đình lại đáng phục bằng những con người này đâu nhé!!! Các bạn làm việc, các bạn hưởng lương; họ không có lương nhưng vẫn làm. Họ có ngu không? Có thể có. Nhưng đảm bảo họ có một cuộc sống vô cùng có ý nghĩa và tôi hầu như hiếm nghe những người như thế than buồn, than chán lắm các bạn nhé!!!
Cũng có bọn lợi dụng phúc lợi của quốc gia mình, hưởng trợ cấp rồi đi bụi. Ngay cả những quốc gia phát triển cũng có những người trẻ như thế đấy.
Có người đi là làm việc, họ là những nhà viết tiểu thuyết hoặc nhiếp ảnh. Hoặc có người sau khi đi rồi mới viết và trở nên nổi tiếng với những tác phẩm của mình. Nhờ thế mà những người ngồi nhà mới có cái mà thưởng thức chứ.
Vân vân và vân vân
Tuy thế những người đi bụi như thế lại là kho từ điển vô hạn về những nơi họ đi qua. Quý nhất là họ đã dành thời gian để chia sẻ hiểu biết của họ cho người xung quanh. Rất nhiều người làm thế bởi có đi rồi mới “ngộ” ra ý nghĩa của câu nói: “sống là phải chia sẻ,” hoặc “sống là phải cho đi.”
Tôi càng đi thì càng ngộ ra sự quý giá và giá trị của những con người như thế và cái mà họ đang làm dù chả cần ai tán dương tưởng thưởng.
Do đó khi các bạn đọc hay tìm được những thông tin hữu ích từ mạng thì các bạn cũng cố sức mà tạo ra hay chia sẻ điều gì đó với mọi người nếu các bạn không muốn mình là một “con nợ lâu năm” hay “nợ như chúa chổm” đấy nhé!!!! Sẽ rất quý khi tất cả mọi người đều chịu khó bỏ thời gian và công sức để chia sẻ những hiểu biết của mình các bạn ạ!!!!
No comments:
Post a Comment